Tết về-tự truyện
TẾT VỀ
Gửi bạn nguyễn xuân viết!mong có sự góp ý...chúc tất niên vui vẻ!
....Có lẽ ai sinh ra trong cái thời bao cấp đều vậy!chỉ nghĩ đến ngày hai bữa thôi là đã thấy ớn rồi...Nói không ngoa chứ!nhà mấy miệng ăn mà mỗi bữa chỉ vẻn vẹn có nắm gạo còn lại là mì mạch,bo bo hay độn thêm sắn khô và khoai lang...mở nắp nồi cơm ra thì ôi thôi chẳng khác gì mảng bê tông lổn nhổn với những viên đá 3,4 và trong bữa còn kèm thêm chất phụ gia là muối vừng...vừng lạc thì ít mà muối lại nhiều...lắm lúc mặn quá nuốt không trôi! Tình cờ có anh hàng xóm đi ngang qua,thấy thế anh ấy với bầy cách cho.
"em cứ lắc bát đi mà vớt vừng lạc bên trên"
...được một vài lần thằng em nó phát hiện ra vì nó phải ăn toàn với muối không,thế là nó liền mách bố tôi.
Bố tôi với trợn mắt quát:
"ăn như thế thì cả nhà ăn bằng gì hả..."
Có lẽ cơ địa tôi là thế,răng nanh dài hơn răng cửa vậy nên tôi nghiện ăn thịt như người nghiện thuốc phiện vậy,không có thịt là tôi thường bỏ bữa quyên ăn chân tay buồn bã.Vậy nên tôi năng đi xếp hàng thịt lắm!nhà thuộc thành phần cán bộ công nhân viên nên được vài ô tem phiếu loai c vì thế mỗi tháng được phân phối vài lạng thịt,thế nên ngày nào tôi cũng phải ngó qua cái cửa hàng thịt mà suốt ngày đóng im ỉm vài ba lần ,bên ngoài treo lỏng chỏng cái biển gỗ với vẻn vẹn dòng chữ được viết bằng phấn-"sáng bán thịt trẻ em ,chiều bán thịt người lớn"-với vốn văn trương cấp 2 của tôi thì không biết luận ra giờ nào tới mua thịt được-tôi nổi tiếng giỏi văn cấp 2 vì bố tôi là hội trưởng hội phụ huynh nên cô giáo thường ưu ái tặng cho tôi những dàn bài làm sẵn và có lần tôi đã ghép nhầm dàn bài tả con trâu để tả cô giáo.
Tuy thế tôi vẫn cứ hăng hái lắm,chúng tôi thường rủ nhau đi xếp hàng thịt từ nửa đêm khi gà nhà vẫn còn ngon giấc.Mắt dắm mắt mở sỏ vội cái áo ba lỗ(nói thế cho nó sang chứ,chứ đếm từ trước ra sau thì cũng phải hơn chục lỗ vì nó theo tôi chinh chiến cả ngày nên rách đã kịp vá đâu),thế là phi theo đám bạn cùng xóm đi xếp hàng..Vậy mà ra đến nơi vẫn phải xếp tận cuối hàng....ít ra là phải sau những nhà có diện ưu tiên như cán bộ cấp cao có phiếu lọai E và nhưng bà phe phẩy-mỗi lần đi mang theo cả chục viên gạch xếp hàng để bán chỗ.
Nhặt được viên gạch nhét vào hàng,thế là ngồi xuống một tay giữ gạch một tay đuổi muỗi, tỉnh tỉnh mê mê thế nào đến gần sáng thì bị thằng nào nó thó mất thế là ra về tay không với những vết đỏ đầy người-thôi thì không mua được thịt thì bán thịt mình cho muỗi vậy.Về tới nhà gia đình hỏi có xếp hàng được không đành phải nói lái đi 1-1ra vẻ ta đây vừa đi xếp hàng vừa ôn bài.có bữa xếp hàng gần đến lượt thì hết thịt.vậy là giấc mộng ăn tươi đã tan thành mây khói.
Nhận xét
Đăng nhận xét